GIẢ LÀM NGƯỜI GIÚP
VIỆC ĐỂ HỌC VÕ
Trong lòng háo hức muốn học Thái
Cực Quyền nên quãng đường gần ngàn dặm từ Quảng Bình đến huyện Ôn, Lộ Thiền chỉ
đi trong năm ngày. Đến đầu Trần Gia Câu, tuy cả sơn trang chỉ có hơn 200 hộ
nhưng nhà nào cũng treo đao dựng thương, Dương Lộ Thiền mừng lắm vội vàng tìm đến
nhà Trần Trường Hưng. Không ngờ, đọc thư xong, Trần Trường Hưng tiếp đãi Dương
Lộ Thiền như thượng khách nhưng nhất định không chịu nhận Dương làm đệ tử. Trần
Trường Hưng nói: “tôi đã lâu lắm không luyện võ rồi, chỉ sợ làm mất thời gian của
các hạ. Xin các hạ đến nơi khác tìm thầy.” Nói rồi nhất mực từ chối, dù Dương Lộ
Thiền có năn nỉ ra sao. Chẳng còn cách nào khác, Dương Lộ Thiền đành phải cáo từ
ra về.
Ra đến tửu quán đầu Trần Gia Câu,
Dương Lộ Thiền buồn bã dừng lại, tự gọi một bình rượu uống để giải sầu. Đến khi
đêm đã xuống, tuyết bắt đầu rơi mạnh, trong quán chỉ còn Dương Lộ Thiền ngồi một
mình uống rượu suông. Thấy lạ, bà chủ quán mới đến gần dò la, mới biết Dương Lộ
Thiền tìm đến nhà Trần Trường Hưng học võ. Bà chủ quán nói: “Trần tiên sinh trước
nay không dễ dàng nhận đồ đệ đâu. Tốt nhất là ngài nên bỏ cuộc đi thôi”. Dương
Lộ Thiền nghe vậy, buồn lại càng buồn thêm, gương mặt ảo não càng như đau khổ
hơn. Nhìn thấy Lộ Thiền ham học võ như vậy, bà chủ quán tốt bụng động lòng
thương, ghé tai Dương Lộ Thiền nói nhỏ mấy câu: “Anh muốn học võ chỉ còn cách
này…”. Không biết bà lão nói gì, chỉ thấy Dương Lộ Thiền tưởi tỉnh hẳn lên, cười
cười nói nói cám ơn bà lão.
Sáng hôm sau, khi những người làm
trong nhà Trần Trường Hưng ra quét tuyết trước nhà thì phát hiện có mootjj người ăn mặc rách rưới, mặt mũi đen thủi đang nằm
co quắp ngay trước cửa nhà. Nghĩ là người ăn mày ngất trong mưa tuyết vì lạnh
và đói, đám gia nhân vội vàng mang người này vào trong nhà chăm sóc cho ăn cho
uống hy vọng cứu được mạng sống của anh ta. Nhưng đến khi tỉnh lại, hỏi anh ta
là người ở đâu, tên gọi là gì thì chỉ thấy anh ta ú a ú ơ. Hóa ra là một tên ăn
mày bị câm. Vì là người câm nên chẳng biết trả anh ta đi đâu, lại thấy anh ta
có ver được việc nên người nhà họ Trần đành để anh ta lại trong nhà làm người
giúp việc.
Thật ra người ăn mày câm này
không phải ai khác chính là Dương Lộ Thiền. Giả làm người câm rồi vào nhà họ Trần
làm người giúp việc để học lén Thái Cực Quyền là mưu kế mà bà lão chủ quán bày
cho Lộ Thiền. Từ đó về sau, Dương Lộ Thiền trở thành người giúp việc trong nhà
Trần Trường Hưng. Ban ngày, Lộ Thiền xách nước, gánh củi làm cơm. Đếm đến, khi
cả nhà họ Trần bắt đầu đóng cửa ra sân luyện võ thì Dương Lộ Thiền mới len lén
đứng ở phía xa nhìn họ rồi học theo. Vì thấy Lộ Thiền bị câm, lại là người giúp
việc trong nhà nên chẳng ai để ý đến Lộ Thiền, để mặc cho ông ra vào hỏi han và
đứng nhìn mình luyện tập. Cứ như vậy, ngày qua đêm đến, thời gian thấm thoắt
trôi đi, Dương Lộ Thiền đã ở nhà Trần Trường Hưng được 3 năm, quyền pháp Thái Cực
Quyền ông cũng đã thuộc nằm lòng, kỹ nghệ, yếu lĩnh cũng đã quán thông. Nghĩ rằng,
đã đến lúc mình trở về phủ Quảng Bình, Dương Lộ Thiền mới tìm gặp Trần Trường
Hưng nói rõ sự tình. Trần Trường Hưng thấy người nô bộc câm trong nhà bỗng dưng
biết nonis mới nhớ đến họ Dương ba năm trước đã từng đến gõ cửa cầu học. Thấy
Dương có chí cầu học, Trần Trường Hưng nói: “nếu đã vào cửa nhà ta, thì coi như
đồ đệ. Nay anh hãy ở lại đây học thêm 3 năm nữa, ta sẽ chính thức dạy anh”. Lộ
Thiền nghe thế, vội vàng dập đầu bái Trần Trường Hưng làm sư phụ, quyết tâm ở lại
Trần Gia Câu thêm 3 năm nữa.
Từ sau khi chính thức được nhận
làm đồ đệ, Dương Lộ Thiền và Trần Trường Hưng thân như thủ túc. Thấy Dương Lộ
Thiền ham học lại cần cù, thông minh hơn người nên Trần Trường Hưng đã tận tình
truyền dạy cho Lộ Thiền. Dương Lộ Thiền thấy vậy, càng chuyên tâm học nghệ, quyết
tâm thụ giáo toàn bộ tinh túy của Thái Cực Quyền. Thời gian cứ thế trôi qua,
Dương Lộ Thiền đã ở Trần Gia Câu học võ được 6 năm, kỹ nghệ đã tinh thông, quyền
pháp đã thành thạo, lúc ấy Dương Lộ Thiền mới cáo từ Trần Trường Hưng, từ biệt
Trần Gia Câu trở về phủ Quảng Bình.
Kỳ sau: Độ Sức với
học trò.
No comments:
Post a Comment