Mở võ đường chưa được
bao lâu, Dương Lộ Thiền nhận được lời mời của Vũ Nhữ Thanh, một người bà con xa
đang làm chức Viên ngoại lang tại Bộ Hình lên Bắc Kinh dạy võ. Nghĩ rằng, Bắc
kinh là nơi đô hội, nhân tài khắp nơi hội tụ, ắt sẽ có không ít cao thủ để mình
có dịp học hỏi, vì vậy Dương Lộ Thiền lại khăn gói ra đi. Đến Bắc Kinh, ban đầu,
Dương Lộ Thiền được Nhữ Thanh giới thiệu đến làm tân khách ở dinh thự của một
hào phú họ Trương. Họ trương trước kia mở cửa hàng buôn bán, tính tích cóp cộng
thêm mánh lới làm ăn khiến hắn giàu lên nhanh chóng. Dinh thự họ Trương trở
thành nơi ăn chơi hưởng lạc của quan viên cũng như các nhà hào phú đất kinh
thành. Do tiền không hề thiếu, họ Trương còn tụ tập về nơi đây rất nhiều các võ
sư danh tiếng đến từ khắp nơi trong cả nước. Họ được thuê để dạy võ cho con em
các nhà hào phú.
Trong bữa tiệc gặp mặt,
họ Trương vừa thấy hình dáng gầy gò, cách ăn mặc quê kệch của Dương Lộ Thiền đã
có vẻ khinh thường, xếp Dương Lộ Thiền ngồi sau cùng, dưới những võ sư có thân
hình hộ pháp lực lưỡng. Trong bữa tiệc, Trương mỉa mai hỏi Dương Lộ Thiền “D
tiên sinh, chẳng hay Miên quyền nổi tiếng của tiên sinh có thể đánh được người
không?”. Dương Lộ Thiền ung dung nói: “Miên quyền của tôi ngoại trừ người đồng,
người sắt, người đá là không đánh được, còn đã là người có bố mẹ sinh ra, có
máu có thịt thì đều có thể đánh”. Họ Trương nghevaayj càng thích chí hơn nói:
“vậy ngài có thể giao đấu một chút với các vị võ sư đang ngồi ở đây hay
không?”. Dương Lộ Thiền thẳng thắn nói ngay: “được, vậy tôi xin phép được thử sức
vài chiêu với các sư phụ ngồi đây”.
Nói xong, mọi người đang
ngồi đều đứng cả dậy ra sân sau, nơi luyện võ thường ngày của các võ sư. Đứng
trước cả chục đối thủ có thân h ình lực lưỡng, Dương Lộ Thiền nghĩ rằng phải tốc
chiến tốc thắng hạ gục đối thủ để tên họ Trương bỏ thói khinh thường người dân
tỉnh lẻ. Nghĩ rồi, chân trái bước lên trước, hai tay đặt trước mặt, Dương Lộ
Thiền sẵn sàng chờ đợi đòn tấn công của đối thủ. Ngay lập tức, một vị võ sư rấu
tóc xồm xoàm, mặt đỏ ửng lên vì rượu, có vẻ như là người nóng tính, trợn mắt,
hét lớn tung chiêu xông về phía D, chỉ thấy Dương Lộ Thiền giơ một tay ra, vụt
một cái, đối thủ đã nằm chỏng gọng cách xa vài trượng.
“Hắn không xong, để ta”,
vị võ sư thứ 2 hét lớn rồi cũng hùng hổ xông vào. Nhưng kết cục cũng chẳng khác
bao nhiêu. Không quá một chiêu, võ sư này đã bị Dương Lộ Thiền đánh bật ra
ngoài nằm rên rỉ. Cứ như vậy, gần chục vị võ sư đình đám khắp kinh thành trở
thành bại tướng dưới tay một võ sư tỉnh lẻ. Khi những võ sư mà mình sùng kính bấy
lâu này đã nằm sõng soài ở các góc sân, những quan viên hào phú kinh thành vẫn
còn chưa hết bàng hoàng. Càng không phải nói sự kinh ngạc của họ Trương, hắn vội
vàng sai gia nhân sắp tiệc rồi mời Dương Lộ Thiền ngồi lên ghế dầu. Nhưng thấy
chủ nhân trước sau bất nhất, không hợp với tính cách thẳng thắn của mình, Dương
Lộ Thiền cáo từ rồi ra về.
Việc giới thiệu Dương Lộ
Thiền làm giáo luyện không thành, nhưng trận đấu tại dinh thự họ Trương đã khiến
cho danh tiếng Dương Lộ Thiền được cả kinh thành biết tới. Các cao thủ đất kinh
thành lại kéo đến tìm Dương Lộ Thiền đòi tỉ thí. Nhưng bao nhiêu cao thủ đến, rồi
bấy nhiêu người ra về cùng chiến bại. người ta chẳng hiểu vì lý do gì, bộ quyền
pháp mềm oặt như thiếu sức sống của họ Dương lại lợi hại kinh người đến như vậy.
bất cứ đòn đánh nào dù lợi hại đến đâu trước Dương Lộ Thiền cũng chỉ như đánh
vào không khí. Và rồi đến khi họ Dương tấn công thì không quá hai chiêu, đối
phương đã bị đánh văng khỏi võ đài một cách dể dàng.
Lâu dần, người ta cho rằng,
Dương Lộ Thiền lợi hại chẳng qua là vì bộ pháp linh hoạt và thân thủ uyển chuyển
chứ không có gì đặc biệt và bí hiểm. Thế nên, thời ấy, một võ sư nội gia danh
tiếng Bắc Kinh đã tìm Dương Lộ Thiền đòi đấu nội công. Ban đầu, Dương Lộ Thiền từ
chối nói rằng việc thi đấu chỉ trọng việc thắng thua, như vậy không thể mở rộng
giao lưu giữa các môn phái, chẳng có ích gì cho sự phát triển võ thuật. Nhưng vị
võ sư danh tiếng này thì lại một mực cho rằng, hóa ra lời đồn đại trong dân
gian là có thật, rằng Dương Lộ Thiền thắng được người ta chẳng qua vì giỏi trốn
tránh, không bao giờ dám độ sức trực tiếp cả. Càng tin rằng mình có thể đánh bại
D, vị võ sư này liên tiếp gửi thư đến khiêu chiến D, nhất định đòi ông ra mặt quyết
đấu. Thậm chí, hắn còn thuê người tìm cơ hội mỗi khi Dương Lộ Thiền xuất hiện
chốn đông người là mỉa mai, nói ông rụt đầu rụt cổ không dám nhận lời quyết đấu
của đối phương.
Rồi cũng đến lúc giọt nước
cuối cùng làm tràn ly. Dương Lộ Thiền quyết định nhận lời quyết đấu để chứng
minh rằng, cái lợi hại của Thái Cực Quyền họ Dương không phải chỉ có sự uyển
chuyển và linh hoạt. trong ngày quyết đấu, hai bên ước định đối phương sẽ đánh
Dương Lộ Thiền ba quyền trước và sau đó sẽ đến lượt Dương Lộ Thiền dùng “Miên
quyền” đánh lại ba quyền. Dương Lộ Thiền chấp nhận để đối phương đánh trước ba
quyền. Trên võ đài, ông chọn góc sát rìa ngoài cùng nói: “nếu quyền của các hạ
có thể khiến tại hạ thoái lui hai bước tại hạ sẽ ngã khỏi võ đài và xem như
thua”. Nói rồi, Dương Lộ Thiền đứng thủ thế chờ đợi đòn tấn công của đối
phương.
Nhưng những võ sư kinh
thành nào có biết, trước khi học võ, hàng mấy chục năm trời, Dương Lộ Thiền ngày
nào cũng đẩy xe than nặng 800 cân đi khắp phủ Quảng Bình. Chẳng phải ngẫu
nhiên, người ta lại gọi Dương Lộ Thiền là “800 cân” hay “Dương lão hổ”. Tuy thời
gian ấy, Lộ thiền không luyện võ nhưng căn cơ ấy chẳng kém gì những người luyện
võ từ nhỏ. Lại thêm gần 20 năm trời khổ luyện tại Trần Gia Câu, công phu của
Dương Lộ Thiền nào chỉ có vẻ ngoài.
Thế nên khi quyền của đối
thủ vừa xuất ra thì lần này không phải là như đánh vào không khí mà như chạm phải
một ngọn núi vững chãi sừng sững. Trong những cơn gió thu se lạnh đầy cát bụi của
thành Bắc Kinh, trên võ đài, Dương Lộ Thiền vẫn đứng sừng sững không hề nhúc
nhích mà đối phương thì đánh đến quyền thứ bẩy. toát mồ hôi, vị võ sư danh tiếng
đất kinh thành giật lùi lại phía sau vì hoảng sợ. Lúc này, Dương Lộ Thiền mới
ung dung nói: “đến lượt tại hạ, xin các hạ đứng cho vững”. lời nói chưa dứt,
quyền thế kinh người đã ập tới. chỉ mới một quyền, vị võ sư kia đã bị Lộ Thiền
đẩy lùi đến gốc bên kia của võ đài rồi ngồi phịch xuống vì đau đớn. Thắng thua
đã rõ.
Những người dân hiếu kỳ
đất kinh thành đều lắc đầu lè lưỡi vì võ công thâm sâu khó dò của họ Dương. Thế
là từ đó, những người biết chút ít võ công ở chốn kinh thành khi nhắc đến Dương
Lộ Thiền đều kèm theo hai chữ “Vô Địch”. Người ta đồn với nhau rằng, họ Dương
là kẻ “bất khả chiến bại” đừng có dại dột mà đến tỉ thí làm gì. Cái tên Dương Lộ
Thiền lừng danh khắp thành Bắc Kinh hình thành từ đó. Cũng nhờ thế Dương Lộ Thiền
đã lọt vào mắt xanh của vị Đoan Vương Thanh triều. Sau đó ít lâu, Đoan Vương mời
Dương Lộ Thiền vào làm giáo luyện ngay trong phủ đệ của mình. Dương Lộ Thiền cùng
vợ và hai con trai đã sống một thời kỳ dài trong phủ Doan Vương cho đến tận những
năm cuối đời mới trở về quê.
Cũng trong thời gian làm
giáo luyện trong Vương phủ, đã diễn ra cuộc đấu huyền thoại và ly kỳ giữa hai
môn phái Thái Cực Quyền và Bát Quái Chưởng, giữa hai vị giáo luyện và cũng là
hai truyền kỳ võ học Dương Lộ Thiền và Đỗng Hải Xuyên. Cuộc đấu tuy không phân
thắng bại nhưng đã giúp Dương Lộ Thiền và Đỗng Hải Xuyên trở thành đôi bạn tri
kỷ về võ học. Đổng Hải Xuyên luôn khiêm nhường, cho rằng mình kém hơn D, còn
Dương Lộ Thiền cũng khâm phục vì sự kiên cường của Hải Xuyên. Tuy vậy, người ta
vẩn kể rằng mỗi khi có cơ hội, hai ông tổ của hai môn phái lại tìm cách so tài
và mỗi lúc như vậy lại chẳng ai chịu ai.
Một lần, hai người đi dạo
ở Đức Thắng Môn. Đột nhiên, một con chim sẽ sà xuống sát hai người. Đổng Hải
Xuyên thấy vậy, dùng môn khinh công khoái tuyệt của mình, nhón tay bắt lấy con
chim mà không hề làm xây xước chút nào. Bắt xong, Hải Xuyên nhẹ nhàng chuyển
con sẽ vào tay lộ Thiền rồi vừa đi vừa mỉm cười. Biết ý Hải xuyên có ý thử
mình, Dương Lộ Thiền cũng không chịu thua kém. Chỉ thấy con chim trên tây Dương
Ra séc vỗ cánh mà không thể bay lên được mặc dù tay của Dương Lộ Thiền hoàn
toàn mở rộng. hóa ra, biết loài chim trước khi bay lên, chân bào giờ cũng nhún
xuống mượn điểm tựa để lấy lực bay lên nên dù tay Dương Lộ Thiền vẫn mở rộng,
nhưng ông đã quan sát rất kỹ cử động của con sẻ. Mỗi khi con chim nhún xuống mượn
lực để bay lên, ông lại buôn tay khiến nó không có lực để bay lên được. Đủ thấy,
quyền pháp của Dương Lộ Thiền linh hoạt và biến hóa đến mức nào.
No comments:
Post a Comment